Mỗi buổi sáng đứng ở cửa lớp, tôi luôn nhìn thấy những ánh mắt trong veo, nụ cười rạng rỡ của các em học sinh thân yêu. Có em ríu rít khoe rằng sáng nay mẹ nấu cho món bún sườn để ăn sáng, có em vui vẻ khoe bố chở đến trường rồi chúc “con cố gắng học nhé!”, lại có em lặng lẽ nhưng vẫn ánh lên sự bình yên trong ánh mắt. Đằng sau những nụ cười ấy, tôi hiểu rằng – có một mái ấm đang đồng hành cùng các em mỗi ngày – đó là gia đình.
Là một giáo viên chủ nhiệm, tôi luôn tin rằng: gia đình hạnh phúc chính là điểm tựa vững chắc nhất cho mỗi đứa trẻ trên hành trình học tập và trưởng thành. Khi một đứa trẻ được lớn lên trong tình yêu thương, sự quan tâm và lắng nghe từ cha mẹ, các em sẽ đến trường với một trái tim đầy ắp sự tự tin và bình yên. Các em sẽ không chỉ học giỏi hơn mà còn sống đẹp hơn, biết yêu thương, chia sẻ và gắn bó với bạn bè, thầy cô.
Ảnh: Những gương mặt đáng yêu
Trong hơn mười năm gắn bó với nghề giáo, tôi đã chứng kiến biết bao câu chuyện nhỏ bé mà đầy ấm áp. Có một cậu học trò chữ viết nguệch ngoạc, nhưng từ ngày được mẹ đều đặn nhắc nhở vào mỗi sáng và động viên luyện viết một trang giấy mỗi tối để được tặng “sao, đổi quà”, dần dần, nét chữ của em trở nên ngay ngắn, gọn gàng đến ngạc nhiên. Lại có một cô bé vốn rụt rè, ít nói trong lớp, nhưng chỉ sau một buổi tối được bố mẹ lắng nghe tâm sự và dịu dàng khích lệ, em bỗng trở nên tự tin hơn, mạnh dạn giơ tay phát biểu và tỏa sáng bằng chính suy nghĩ của mình. Một đứa trẻ được yêu thương đúng cách sẽ lan tỏa sự tích cực đến cả lớp học. Và khi nhiều đứa trẻ như thế cùng học tập dưới một mái trường, thì trường học hạnh phúc không còn là điều xa vời.
Nhưng cũng có những học trò đến lớp với đôi mắt buồn, đôi vai nhỏ bé như mang theo những tâm sự chẳng thể nói thành lời. Khi tìm hiểu, tôi mới biết các em đang thiếu đi một sự hiện diện rất quan trọng trong cuộc sống – sự gần gũi, yêu thương từ gia đình. Năm học 2024-2025, lớp tôi có một cậu bé tên là Nam Phong B, đang sống cùng mẹ. Vào ngày khai giảng, khi nhìn thấy bố lặng lẽ đứng ở cổng trường, ánh mắt dõi theo mình giữa đám đông, Phong bỗng rơm rớm nước mắt. Tôi đến gần hỏi han, gặng hỏi mãi mà em chỉ lặng thinh, cúi đầu không nói. Mãi một lúc sau, giọng Phong khẽ run: “Con nhớ bố lắm ạ…” Chỉ một câu nói ngắn ngủi mà khiến tim tôi thắt lại. Những vết nứt nhỏ trong trái tim trẻ thơ như thế có thể được hàn gắn, nhưng sẽ cần thật nhiều tình thương, sự sẻ chia và đồng hành từ cả gia đình và nhà trường, để các em luôn cảm thấy mình được yêu thương, dù hoàn cảnh có ra sao. Bởi vậy, tôi luôn mong muốn được làm cầu nối giữa phụ huynh và con trẻ, không chỉ là người dạy chữ mà còn là người lắng nghe, thấu hiểu và cùng cha mẹ gieo những hạt mầm yêu thương. Một lời động viên của bố, một cái ôm của mẹ, một buổi tối cả nhà cùng ăn cơm và trò chuyện… đôi khi lại có sức mạnh hơn cả những bài giảng hay nhất.
Gia đình là nơi bắt đầu, trường học là nơi tiếp nối. Khi mái ấm tràn ngập yêu thương, sự gắn kết và tôn trọng, thì học đường cũng sẽ trở thành một nơi đầy ắp tiếng cười và sự tử tế. Và khi đó, hạnh phúc không chỉ là cảm xúc thoáng qua – mà trở thành một hành trình bền vững nuôi dưỡng những trái tim biết yêu, biết học và biết sống. Tôi luôn tự nhủ: Hãy cùng cha mẹ vun đắp từng ngày để mỗi học sinh được sống trong một gia đình hạnh phúc, từ đó mang trọn niềm vui và sự bình yên ấy đến với trường lớp. Bởi vì, chỉ khi gia đình là tổ ấm, thì trường học mới thật sự là mái nhà thứ hai của các con.