Là một người làm nghề giáo, tôi đã đồng hành cùng biết bao thế hệ học sinh – mỗi em một tính cách, một câu chuyện riêng. Có em hồn nhiên, vui tươi. Có em trầm lặng, nhạy cảm. Có em học giỏi xuất sắc, cũng có em học còn chậm. Nhưng điều khiến tôi luôn trăn trở không phải là điểm số, mà là ánh mắt – những ánh mắt biết cười, biết kể chuyện hạnh phúc, và cả những ánh mắt có lúc cũng buồn đến khó hiểu.
Không ai chọn được nơi mình sinh ra, nhưng tôi tin rằng ai cũng mong muốn lớn lên trong một mái ấm tràn đầy yêu thương. Gia đình, dù giản dị hay đủ đầy, khi có sự thấu hiểu, sẻ chia và yêu thương chân thành – chính là nền tảng đầu tiên và quan trọng nhất nuôi dưỡng nên những học sinh hạnh phúc, từ đó góp phần tạo dựng nên một trường học hạnh phúc.
Ảnh: Ngày khai giảng của con
Tôi đã thấy có những học sinh đến lớp với một tinh thần tràn đầy năng lượng tích cực. Các em vui vẻ, hòa đồng, dễ mở lòng và sẵn sàng giúp đỡ bạn bè. Ở các em luôn có một điều gì đó rất ấm áp lan tỏa ra xung quanh – thứ ánh sáng mà tôi tin là được thắp lên từ gia đình. Một lời động viên nhẹ nhàng từ cha mẹ khi con làm chưa tốt, một cái nắm tay dịu dàng mỗi buổi sáng đưa con đến trường, hay chỉ đơn giản là ánh mắt ấm áp lặng lẽ dõi theo… tất cả đều là nguồn động lực vô hình, tiếp sức cho các em tự tin bước vào hành trình học tập mỗi ngày. Và rồi, những cảm xúc tích cực ấy không ở lại trong mái nhà nhỏ, mà theo bước chân học sinh đến lớp học, lan tỏa vào từng hành vi, cử chỉ. Trong lớp học, tôi thấy các em biết cảm thông, biết tôn trọng, biết lắng nghe và cùng nhau tạo nên một tập thể chan hòa, thân thiện. Chính điều đó góp phần hình thành nên một môi trường giáo dục tích cực – nơi học sinh không chỉ học chữ, mà còn học cách làm người, học cách sống tử tế và yêu thương.
Tôi vẫn luôn tin rằng: một trường học hạnh phúc không phải là nơi lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười, mà là nơi học sinh cảm thấy mình được chào đón, được nhìn nhận và được là chính mình. Nơi ấy, thầy cô không chỉ là người dạy học, mà còn là người bạn, người đồng hành. Nhưng để điều đó trở thành hiện thực, gia đình phải là nơi gieo mầm yêu thương đầu tiên. Thật buồn khi có những học sinh dù đang ở tuổi đẹp nhất lại chẳng thể mỉm cười. Các em sống trong những ngôi nhà vắng bóng sự lắng nghe, nơi mỗi bữa cơm chỉ là hình thức, nơi cha mẹ mải miết bận rộn mà quên mất ánh nhìn của con trẻ. Những tổn thương ấy theo các em đến lớp, và tôi – với tư cách là một người thầy – không ít lần bất lực trước những vết nứt ấy.
Có những buổi học, tôi chỉ muốn dừng bài giảng lại để lắng nghe một em học sinh đang nghẹn ngào vì bố mẹ cãi nhau đêm qua. Có em học giỏi bỗng chốc thu mình, mất hết động lực, vì cha mẹ không còn ở bên cạnh nhau. Làm sao trái tim non nớt ấy có thể trọn vẹn với con chữ, khi tâm hồn em chưa có nơi trú ngụ? Chính vì vậy, tôi tin rằng: muốn có một trường học hạnh phúc, nhất định phải bắt đầu từ những gia đình hạnh phúc. Nơi đó, cha mẹ không cần quá hoàn hảo, chỉ cần đủ lắng nghe, đủ yêu thương. Khi học sinh lớn lên trong một tổ ấm tử tế, các em mang theo niềm vui ấy đến trường, làm sáng bừng không gian lớp học. Và ngược lại, nhà trường cũng cần chủ động mở rộng cánh cửa, để kết nối cùng gia đình. Không có hạnh phúc nào chỉ đến từ một phía. Những buổi họp phụ huynh chia sẻ chân thành, những thư tay giữa cha mẹ và con cái được đặt nơi “góc yêu thương” của lớp, hay một tin nhắn nhỏ từ giáo viên báo về sự tiến bộ của học sinh – tất cả những điều giản dị ấy đang ngày ngày vun đắp nên một trường học thực sự nhân văn.
Mỗi mái nhà an yên sẽ góp một phần xây nên lớp học bình yên. Mỗi đứa trẻ hạnh phúc sẽ cùng nhau làm nên ngôi trường ngập tràn tiếng cười. Và khi gia đình – nhà trường – xã hội cùng nhau chung tay nuôi dưỡng tâm hồn trẻ bằng yêu thương, tôi tin rằng, chúng ta sẽ có một thế hệ học sinh không chỉ giỏi giang mà còn hạnh phúc, nhân ái và đầy khát vọng.